NGHI THỨC PHÓNG SINH
PHÓNG SINH – Ý NGHĨA VÀ CÁCH LÀM
LỜI DẠY CỦA LÃO HÒA THƯỢNG TỊNH KHÔNG VỀ PHÓNG SINH
Khi phóng sinh, mua các con vật nhất định phải còn rất khỏe mạnh, phải quan sát xem chúng thực sự có thể tiếp tục sống được thì bạn mới mua chúng. Nếu chúng bị thương quá nặng, thấy chúng không sống được nữa thì chúng ta nói thầm thọ Tam Quy Y cho chúng, khuyên chúng niệm Phật cầu sinh Tịnh Độ, như vậy thì đúng.
Nghi lễ phóng sinh quá dài, quá rườm rà, đây quả thật là vấn đề. Thời xưa Cổ Đại Đức định ra nghi thức này, lúc đó họ biết được phóng sinh khác với bây giờ, không có số lượng lớn như vậy, cũng không có nhiều người, cũng không có chúng sinh nhiều như vậy. Cho nên đều phải hiểu quy tắc này, nghi thức cũng không thể kéo dài, phải nhanh chóng kết thúc. Bạn kéo dài rất nhiều con vật chết trong thời gian kéo dài lê thê đó, đây đều là tạo tội lỗi, bạn có lỗi với chúng.
Vì vậy phóng sinh cũng phải giống như loài sống dưới nước vậy, khi đến bên sông thì lập tức thả chúng ngay, sau đó mình ở bên sông lập lễ là được.
Trích trong đĩa phỏng vấn “Căn Nguyên của Tai Nạn và Bệnh Tật”
Hỏi: Kính thưa lão Pháp sư, có người nói muốn kéo dài sự sống thì cần phải phóng sinh, ví dụ cùng số tiền mua vật phóng sinh thì nên mua nhiều một chút, hay cứ tùy duyên là được ạ? Số lượng phóng sinh bao nhiêu mới đúng? Người muốn cầu kéo dài mạng sống có phải là hiệu quả không như nhau không?
Đáp: Không sai, phóng sinh là việc tốt, cảm ứng chẳng thể nghĩ bàn. Nhưng phóng sinh phải tùy duyên, đừng đi nói với người ta là hôm nay tôi đi phóng sinh, anh hãy kiếm nhiều chim, nhiều cá một chút, vậy thì bạn đã hại sinh chứ không gọi là phóng sinh nữa rồi. Khi phóng sinh, đừng định trước ngày, đừng ấn định số lượng bao nhiêu, cứ tùy duyên mà thường hay phóng sinh. Tốt nhất là khi bạn đi chợ mua thức ăn, nhìn thấy những con cá nhất định có thể sống được, còn chúng đã chết phân nửa, hoặc sắp chết thì bạn không cần phải mua chúng. Mua bao nhiêu thì tùy duyên, mua xong phải nhanh chóng đi thả, không cần làm nghi thức gì cả, làm xong nghi thức thì cá chết hết rồi! Hôm trước, ở Bắc Kinh có đồng tu phóng sinh, có lẽ quy mô rất lớn, có không ít nghi thức. Nhìn thấy những con cá đó đều sắp chết rồi, gọi điện thoại hỏi tôi phải làm sao? Tôi nói phải nhanh chóng thả, thả xong rồi mới làm nghi thức phóng sinh. Bạn nói xem cái hồ đó lớn cỡ nào, giúp cho hết thảy thuỷ tộc toàn bộ đều được quy y, bạn nói xem thật tốt biết bao. Không chỉ là bạn phóng một xô cá, hai xô cá, không phải là cái ý nghĩa này, toàn bộ thủy tộc trong hồ thảy đều được quy y, tụng kinh, niệm Phật, vì chúng mà cầu nguyện, vậy thì rất tốt. Cho nên phải nhanh chóng thả! Bạn để chúng trong giỏ, làm nghi thức cả buổi, làm suốt nửa ngày, chúng sống sao nổi nữa, sắp chết rồi, phải hiểu đạo lý này.
Bình thường chúng ta phóng sinh, niệm Tam Quy Y cho chúng là được rồi. Tốt nhất là sau khi thả xuống rồi thì niệm cho chúng “Quy y Phật không đọa địa ngục; Quy y Pháp không đọa ngạ Quỷ; Quy y Tăng không đọa bàng sinh”, bàng sinh chính là súc sinh, niệm ba lần. Sau khi niệm ba lần rồi thì niệm A Di Đà Phật, sau cùng giảng khai thị cho chúng. Giảng khai thị rất đơn giản, chính là nói với chúng, trong quá khứ, các vị tạo tác ác nghiệp nên mới đọa vào thân súc sinh, bị người ta bắt được, người ta muốn giết các vị. Nay chúng tôi có duyên gặp được, chúng tôi đến làm phóng sinh, mong quý vị cùng niệm Phật theo, phải cầu sinh thế giới Tây Phương Cực Lạc, đồng thành Phật đạo. Như vậy thì hồi hướng đã viên mãn rồi, rất đơn giản, không cần phải làm nghi thức phức tạp gì cả, thành tâm thành ý thì sẽ có cảm ứng, phóng sinh nhiều là việc tốt.
Đã chịu đi phóng sinh thì nhất định phải phát tâm ăn chay trường, điều này rất quan trọng. Ăn chay thì không kết oán cừu với chúng sinh, những đạo lý này đều là Thầy tôi dạy cho tôi. Lúc tôi còn trẻ, thích săn bắn, sát hại chúng sinh rất nhiều, đây là gì? Quả báo đoản mạng, sau khi học Phật rồi mới hiểu rõ. Tôi vừa học Phật có lẽ khoảng sau sáu tháng thì tôi ăn chay trường, đó là sám hối. Việc làm lúc đó của tôi chính là phóng sinh, in kinh, còn giúp đỡ người bệnh khổ, cả đời này của tôi là làm ba việc này. Đối với người bệnh khổ, chúng ta góp một chút tiền cho bệnh viện làm chi phí thuốc thang, giúp một số người nghèo khổ, bao nhiêu không quan trọng, cứ tận tâm tận lực thì công đức viên mãn.
Trích Học Phật Vấn Đáp (2006) – HT Tịnh Không giảng tại Hồng Kông